5 LÝ DO KHÔNG NÊN ĐI COI PHIM HAI PHƯỢNG

lengochang

Tài xế Bạc
Thành viên BQT
3256

1. Phim nghèo nàn về trang phục

Sản xuất chắc hết tiền, nên từ đầu tới cuối cho bà Phượng mặc có đúng một cái áo bà ba, quần đen, thêm đôi giày đi đánh lộn từ đầu tới đít phim.
Bà Phượng phải học tập mấy cái phim khác, người ta nhiều đồ, ở nhà một bộ, đi làm một bộ, đi ăn một bộ, đi ỉa cũng một bộ đồ, đi đổ xăng cũng phải mặc cái đầm đuôi cá, đi ăn lề đường cũng phải thay đồ dạ hội, con nhà nghèo vẫn phải mang đồ hiệu cho đẹp, trang phục phải bất chấp bối cảnh, bất chấp thân phận nhân vật, vậy mới chứng minh phim mình có tiền chứ. Mặc chi có bộ đồ như bà Phượng để chúng nó khinh nghèo.

2. Phim thiếu tính nhân văn

Nghĩ sao mà từ đầu phim tới cuối phim cho bà Phượng đi kiếm con sất bất sang bang suốt 14 tiếng mà không cho bả ăn cái gì hết.
Phải có cảnh bả ngồi ăn cơm vỉa hè Sài Gòn, nước mắt lưng tròng vì nhớ con, hay lúc bị thương thì công an đem hộp cơm vô kêu cô ăn đi rồi có sức đi đánh lộn tiếp cho nó vui.
Nếu nhắm thời lượng phim không đủ thì phải có đọc thoại cho khán giả hiểu chứ trời. "Đoạn này chị Phượng đã ăn cơm no rồi nhé." Đó, vậy khán giả mới hiểu.
Chứ thấy mấy cái phim khác không? Ngồi nhìn xa xăm là phải có câu thoại nội tâm, "Tôi đang rất buồn đấy nhé." Làm phim vậy mới là kiệt tác nhân văn chứ.

3. Phim thiếu sự cập nhật về thoại

Thửo đời nay, ai mà chào như bà Phượng, vô phim là phải nhào ra liền, "Hai, Hai Phượng xin chào cả nhà." Rồi lúc cầm cục gạch đập đầu người ta cũng im lặng, không nói cái gì, phải la lên chứ, "Tao mà gặp mày ha, đụ má, gạch ống nè tao phang, tao phang chết con đĩ mẹ mày nha..."
Lúc đi tìm con lăn xả vô hang ổ tụi giang hồ, chị phải cầm cây búa hét lên, "Chơi cái trò gì mất dạy vậy, tuổi mày có con có cháu rồi nha mà đéo biết để đức cho con cháu mày."
Chứ ai đời đi tìm con mà có đúng một câu thoại "con tao đâu" mà hỏi liên tục, ai biết con má ở đâu đâu mà hỏi má.

4. Phim coi đau mẹ nó hết cả người.

Thề, mười mấy năm coi phim, chưa bao giờ coi cái phim nào đánh đấm mà tao quắn quéo hết cả người như vậy.
Phim có bảy cảnh đánh nhau, từ ngoài chợ cho đến chạy xe, trên ghe, trên xuồng cho đến trong nhà, trong phòng, rồi lên tàu hỏa đánh. Đánh cái đéo gì mà đánh liên tục, cú nào ăn cú đó, coi mà tao thấy đau giùm cho con mẹ Phượng chứ.
Đánh đéo gì mà dùng hết tất cả những thứ có thể đánh được để đánh, dao phay, búa, rìa, bình hoa, mấy cây nhang, ống bô, dây lục bình, cho đến trái sầu riêng cũng làm vũ khí đánh được.
Đánh đau tới mức cảnh gần cuối nguyên cái rạp đứng dậy vỗ tay rào rào vì hành động đã quá, tao đéo đứng được do còn bị đau cửa mình.
Đéo hiểu sao làm được cái phim đánh hay dữ vậy luôn.

5. Phim này làm khó cho mấy phim sau

Thề, coi xong cái phim này lòng tự nghĩ, chết mẹ mấy cái phim hành động sau này của Việt Nam rồi, làm đéo gì qua được bóng quá lớn của cái phim này. 12 năm sau Dòng Máu Anh Hùng mới có cái phim hành động mà coi tới đâu sướng người tới đó. Coi xong, muốn nhào ra phòng vé, bắt tụi nó trả tiền lại mấy cái phim nhảm nhí đã phí vé mà coi trước đó dã man.
Bổ sung một ý, phim dễ gây bệnh thận, coi mà mắc đái đéo dám đi luôn vì sợ bỏ qua bất kỳ giây phút nào của phim.
Phim hôm nay đã có sneakshow, ngày mai cũng có, ngày chiếu chính thức là thứ 6 tuần này, phim này mà kêu không hay nữa thì đừng đi coi phim nữa, chứ khó quá coi cái ch* gì nữa.
 
Sửa lần cuối:
Top